Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Huyền Thoại Trần
Hồi Âm
Bài thơ em viết để tặng tôi.
Sáng nay tôi đã nhận được rồi
Nhắc kỷ niệm xưa thời yêu dấu
Đọc hết trang thơ thấy nghẹn lời.
Hỡi người yêu mến của tôi ơi,
Tình ta ngày ấy đẹp tuyệt vời
Bên em tôi thấy lòng phơi phới
Vì mối tình em đẹp rạng ngời
Bây giờ hai đứa cách hai nơi
Nhưng tôi vẫn nhớ đến muôn đời,
Nhớ dấu chân in trên lối nhỏ
Bước đến giáo đường ta có đôi.

Thẹn thùng em sánh bước bên tôi.
Mắt biếc như sao sáng giữa trời
Đôi môi tươi thắm cười e ấp
Như một nụ hồng rất thắm tươi
Trên bước đường về ta sánh đôi
Ngước mắt tôi em mỉm cười
Bất chợt tôi ôm em ghì siết
Hôn lên môi thắm nụ hôn đầu.
Thế rồi ta khắng khít bên nhau
Đôi tim hòa nhịp đập nhiệm mầu
Đêm đêm thao thức vì nhung nhớ
Yêu mãi suốt đời chẳng đổi đâu.
Dòng đời cũng tựa dòng sông sâu,
Một sáng mùa thu em qua cầu !
Áo hồng, hoa thắm cùng nhẫn cưới
Bước xuống thuyền hoa ta mất nhau
Tôi về ôm một mói thương đau !
Buốt gia lòng tôi một nỗi sầu !
Đêm đêm thao thức đèn leo lét,
Nỗi nhớ ngập tràn quá đớn đau !

Em hỡi bây giờ em ở đâu?
Có nhớ tôi chăng, có nguyện cầu?
Có nhớ một thời ta yêu dấu ?
Nhớ tiếng kinh cầu giữa đêm thâu ?
Nhận được thơ em quá bất ngờ.
Tôi ngỡ rằng mình đã nằm mơ !

Nhưng không, đây vẫn là sự thật
Lời lẽ ngày xưa trong ý thơ !
Nếu em có nhận được thơ tôi,
Thì xin em hãy nhớ lấy lời,
Đừng nên hồi đáp thơ tôi nữa
Đừng để đêm trường lệ tôi rơi.!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét